Là nơi sinh sống của một số ít các gia đình, nơi đây cũng là vương quốc nhỏ nhất thế giới, nằm trên hòn đảo cô đơn Tovolara.
Nằm ở bờ biển thuộc phía đông bắc đảo Sardinia (Italy), Tovolara là hòn đảo nhỏ với khối núi đá vôi dài chừng 5 km, rộng 1 km. Một bờ vịnh nhỏ và bãi biển nằm ở mỗi đầu của hòn đảo. Vùng biển xung quanh Tovolara là điểm du lịch nổi tiếng dành cho những người mê môn lặn biển.
Hòn đảo cô đơn Tovolara cũng chính là nơi tọa lạc của vương quốc nhỏ nhất thế giới.
Hòn đảo cô đơn Tovolara cũng chính là nơi tọa lạc của vương quốc nhỏ nhất thế giới. Gia đình dòng họ Giuseppe Berto Leone cùng con cháu đã sinh sống tại đây trong suốt 200 năm qua.
Giuseppe Bertoleoni, một người nhập cư đến hòn đảo vào năm 1807 với ý định sẽ sinh sống ở đó với 1 trong 2 người vợ của ông cùng con cái. Khi đặt chân tới đảo, Giusepp tự xưng là vua đảo. Kể từ đó, gia đình Giusepp bắt đầu cai trị nơi này rồi sinh con đẻ cháu. Họ duy trì cuộc sống bằng cách nuôi dê, bắt cá và bán đồ lưu niệm cho khách du lịch. Hai nhà hàng trên đảo cũng thuộc sở hữu của gia đình.
Tới đảo sinh sống không lâu, gia đình Giuseppe phát hiện ra Tovolara là nơi sinh sống của loài dê quý hiếm. Răng chúng bị nhuộm màu vàng do ăn loại rong biển và địa y. Năm 1863, Carlo Alberto, người cai trị vùng đảo Sardinia đã tới Tovolara để săn bắt loài dê này. Khi đó, Paolo, một người con trai 24 tuổi của gia đình Giuseppe, đích thân tới chào đón Carlo Alberto.
Các thành viên hoàng tộc
Giuseppe.
Trải qua thời gian 3 ngày trên đảo và săn được con dê quý, Carlo Alberto vui vẻ nói: “Paolo, anh là vị vua đích thực của Tavolara”. Paolo còn nhận được cuộn giấy da từ gia đình Hoàng gia để chứng nhận tình hình quân chủ trên đảo. Sau này, Paolo sáng tạo thêm bộ áo giáp bertoleoni và vẽ lên tường nhà mình.
Năm 1900, khi sưu tập hình ảnh những vị lãnh đạo thế giới vào thời điểm đó, Nữ hoàng Victoria (Anh) đã cử người tới hòn đảo, chụp hình thành viên hoàng tộc Tavolara. Bức ảnh này hiện được trưng bày tại bảo tàng cung điện Buckingham (London, Anh).
Năm 1934, chủ quyền của gia đình Giuseppe chính thức kết thúc khi hòn đảo được sáp nhập vào lãnh thổ Italy. Năm 1962, NATO thành lập một căn cứ trên phần nửa phía Đông hòn đảo, càng giới hạn diện tích sinh sống của cư dân. Hiện tại, các gia đình trên đảo chỉ sở hữu khoảng 50 ha. Dù không còn người cai trị, nhưng họ vẫn tiếp tục đóng vai trò của người bảo vệ hòn đảo.